Gió lạnh đã về ở ngoài hiên vắng
Làm lòng ta nằng nặng nỗi sầu thương
Nhìn lá vàng rơi, nơi cuối con đường
Làm cho nỗi buồn thương thêm da diết
Có nỗi nhớ nào mà không thắm thiết
Buồn nào như tiễn biệt một người đi?
Người về nơi ấy còn mong ước gì
Đừng thương nữa để mi thôi ướt lệ
Có tiếc nhớ thì giờ cũng quá trễ
Tập quên đi, dù sẽ khó biết bao
Nhưng tháng ngày, tình dần hết xuyến xao
Chuyện buồn đó, gửi vào nơi quên lãng
Chôn vùi mộng vào xa xôi dĩ vãng
Lòng thảnh thơi, ta chẳng vướng bận chi
Đón nhận đời chẳng mộng tưởng sân si
An yên như thế khác gì tiên đâu?
NVC 18/10/2020
0 nhận xét:
Đăng nhận xét